Cuối thời xuân thu chiến quốc của Trung Quốc, các nước chư hầu nổi dậy. Lúc này, trong nội bộ của nước Tề, các khanh đại phu đấu đá với nhau quyết liệt; nhất là tứ đại gia tộc Điền thị, Quốc thị, Cao thị và Bào thị đấu đá nhau không ngừng. Vốn Tôn thị và Điền thị là một nhà, từ nhỏ Tôn Võ đã theo ông chú Điền Nhương Thư học binh pháp. Anh ta lớn lên cùng Vô Cữu con trai của nhà họ Bào và Tử Tô tiểu thư của nhà họ Cao. Tôn Võ và Vô Cữu cùng yêu Tử Tô cô nương, nhưng cô ta chỉ một lòng với Tôn Võ. Phụ thân của Tôn Võ – Tôn Bằng – là con người giấu tài, và không tham gia sự đấu đá của các đại gia tộc nói trên.
Sự đấu tranh đã có thay đổi, gia tộc Tôn thị bị đẩy đến bờ vực thẳm; dẫn đến nhà họ Tôn gặp một trận đại nạn. Đó là do Tôn Võ giao kết với một người nước Sở – Ngũ Tử Tư. Trận tai nạn này đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của Tôn Võ, người yêu Tử Tô đối xử lạnh nhạt với anh ta và người bạn thân từ nhỏ – Vô Cữu – chạy trốn đi nước Sở, trở thành kẻ thù của cuộc đời Tôn Võ. Tôn Võ đi sang nước Ngô, bắt đầu triển khai cuội đời quân sự truyền kỳ của anh ta.
Ở nước Ngô, Tôn Võ được phát triển tài hoa quân sự của mình. Anh ta chỉ dùng 3 vạn quân Ngô để đánh bại 20 vạn đại quân Sở do Vô Cữu làm thống soái, sáng lập ra phép màu lịch sử chiến tranh trong trận này. Để xoa dịu hận thù, anh ta dùng tù binh Vô Cữu ở bên cạnh mình làm thuộc hạ. Lúc này, Tôn Võ gặp được người bạn hồng nhan tri kỷ – Địch Thiên. Sự thắng lợi trên chiến trường đi theo anh ta, anh ta rất ghét và không có cách nào bỏ đi sự đấu tranh chính trị.
Lúc này bạn thân Ngũ Tử Tư và Tôn Võ trong góc nhìn chính trị càng ngày càng khác ý kiến với nhau. Sự tranh ngôi vị của thái tử dẫn đến Ngô Vương ngày càng không tin tưởng anh ta. Vô Cữu trải qua trăm phương ngàn kế để dựa thế của Ngô Vương, và trở thành trọng thần của hai đời Ngô Vương. Anh ta giống như con rắn độc suốt ngày quanh quẩn ở bên cạnh Tôn Võ, lúc nào cũng tìm thời cơ trả thù. Người yêu cũ – Tử Tô – bị Tề Vương đem hiến cho Ngô Vương làm thái tử phi. Tôn Võ, Tử Tô và Vô Cữu ba người lại gặp lại nhau trên đất khách, họ dường như đã mấy đời chưa gặp...
Tôn Võ quyết định trốn đi xa, anh ta hy vọng rời xa chính trị trong cung đình. Anh ta đem tất cả tâm huyết đi viết sách và viết lên bộ sách để đời “Tôn Tử Binh Pháp”. Rất tiếc cây đã tịnh nhưng gió không yên, một vòng xoáy chính trị to lớn đang kéo anh ta vào cuộc...